Phụng vụ Lời Chúa: Chúa nhật 29 Thường
CHÚA NHẬT 29 THƯỜNG
NIÊN C
Xh 17,8-13; 2
Tm 3,14-4,2; Lc 18,1-8
KIÊN TÂM CẬY TRÔNG VÀO
CHÚA
“Vậy chẳng lẽ Thiên
Chúa lại không minh xét
cho những kẻ Người đã tuyển chọn,
ngày đêm hằng kêu cứu với Người sao?”
(Lc 18,7).
Dụ ngôn cho thấy sự đối nghịch giữa một vị
quan tòa đầy quyền lực, ở địa vị cao và thuộc tầng lớp trên trong xã hội với
một bà góa yếu ớt, thấp kém và bị coi thường. Vì bà thuộc tầng lớp thấp trong
xã hội, nên chắc chắn sẽ phải chịu thiệt thòi khi khiếu kiện. Dẫu vậy, với sự
kiên trì, bà đã đạt được điều bà muốn. Khi kể dụ ngôn này, chắc hẳn Chúa Giêsu
không có ý đánh đồng các môn đệ với bà góa, hay Thiên Chúa với ông quan tòa bất
chính, nhưng đặt các môn đệ trước những thái độ sống khác nhau.
Một là thái độ sống của vị quan tòa. Ông ta là
hiện thân của một lối sống thực dụng của kẻ có quyền. Vì có quyền nên ông không
thừa nhận bất cứ một thứ quyền bính nào ở trên ông (không kính sợ Thiên Chúa),
nhưng lại biết dùng quyền cách hiệu quả với những kẻ ở dưới ông (không coi ai
ra gì). Với quyền bính trong tay, ông không cần tin ai mà cũng chẳng phải sợ
ai, nên ông chẳng bận tâm đến việc thực thi công lý. Điều ông quan tâm chỉ là
một cuộc sống thoải mái, yên bình. Do vậy, dù “không kính sợ Thiên Chúa cũng
chẳng coi ai ra gì”, ông đã minh xét cho bà góa chỉ vì muốn có một cuộc sống
không bị phiền hà, quấy rầy. Hai là thái độ sống của bà góa. Bà góa không có tí
quyền bính hay chút địa vị nào, nhưng lại đầy quyết tâm và tin tưởng rằng công
lý sẽ được thực thi; và bà sẽ không từ bỏ cho đến khi đạt được mục đích. Bà bất
chấp mọi khó khăn, bà không sờn lòng nản chí vì thân phận thấp kém của mình, mà
quyết tâm đòi hỏi cho đến khi được đáp ứng mới thôi.
Ngay từ đầu dụ ngôn, tác giả Luca đã xác định
rõ rằng, mục đích của dụ ngôn này là để dạy các môn đệ “phải cầu nguyện luôn,
không được nản chí”. Dụ ngôn mời gọi các môn đệ bắt chước thái độ của bà góa
trong đời sống cầu nguyện. Bà goá được lắng nghe vì bà đã kiên trì kêu cầu. Nếu
một ông quan tòa chẳng ra gì, mà còn chịu khuất phục trước sự bền bỉ kêu cầu
của bà góa, thì chẳng lẽ “Thiên Chúa lại không minh xét cho những kẻ Người đã
tuyển chọn, ngày đêm hằng kêu cứu với Người sao?” Câu hỏi tu từ cũng là lời
khẳng định rằng Người sẽ “mau chóng minh xét” cho họ.
Vậy trong hai thái độ đó, người môn đệ của
Chúa sẽ chọn lối sống nào? Liệu họ có chọn một lối sống tiện nghi, thoải mái
như ông quan tòa, mà từ bỏ những đòi hỏi khắt khe của Tin Mừng? Hay họ chấp
nhận mọi khó khăn, thiệt thòi mà sống trung tín cho đến cùng như bà góa? Liệu
người môn đệ của Chúa có hoàn toàn tin tưởng vào một Thiên Chúa luôn yêu thương
lắng nghe những lời cầu nguyện tha thiết của họ? Liệu họ có bền bỉ đợi chờ cho
đến khi Người trở lại?